Đây là vấn đề của điều hòa ư? Ngô Hân dở khóc dở cười, chẳng qua là dời quán thôi, đâu phải quán không mở nữa. Mọi người vẫn cứ đến lấy số dùng bữa như thường, sao ai nấy đều kích động đến vậy, cứ như thể quán của họ đã đóng cửa, sắp rời đi vậy.
Rõ ràng gia đình họ đã tìm được một mặt bằng lớn hơn, đại sảnh rộng rãi sáng sủa, bàn ghế đẹp đẽ chứa được nhiều người, lầu hai còn có phòng riêng và chỗ ngồi dạng thẻ. Chẳng lẽ điều này không tiện lợi hơn cho mọi người dùng bữa ư?
Bên này, Vương đại gia được nam nhi của mình đỡ, đang chuẩn bị đặt ông xuống đất để hô hấp nhân tạo, vừa mới nghiêng người ông một chút, Vương đại gia đã mở mắt ra lần nữa.
“Phụ thân, người không sao chứ? Người dọa chết ta rồi, mau đứng dậy đi.”




